Kể Lể Chuyện Xưa 2 - Văn Ngọc Bích
Gần 1/4 thế kỷ không thường xuyên liên lạc với nhau nhưng “bổng dưng” trong 1 tháng có quá nhiều thay đổi trong mối liên hệ của chúng ta, những người bạn một thời “bao cấp” ấy. Ngày đó, chúng ta có quá nhiều mơ ước nhưng quá “trẻ người non dạ” nên bây chừ nhiều người cũng có một vài đứa con mà chuần bị “mần xui” với Trúc Linh dù không “trẻ người” nhưng còn non dạ nhỉ?.
Nếu nói già chắc không ai qua Bác Thịnh Xuân Lộc nhỉ, ngày đó lúc nào giọng cũng ồm ồm, chậm rải mà cười tít mắt; còn trẻ người chắc không ai trẻ bằng Tèo Lâm như một chú bé loắt choắt, cặp mắt xinh xinh nằm cùng Bác Thịnh; Vĩnh Khôi như người nữa tỉnh nữa mê lúc nào cũng ướt át sẵn sàng rơi lệ như con gái; Cường “chét” thì chỉ quan tâm chiều nay cùng Bích đi nhẩy ở đâu; Tiến Dũng đúng là bốc như…như điên khi mọi chuyện qua anh như quan công ra trận; Huỳnh Mười đúng là đạo mạo ra phết, lúc nào áo quần cũng thẳng thóm bảnh bao; Kiều Văn Kiệt không hổ danh là một tay trùm làm ăn máu mặt lúc nào cũng đánh sô, sô đánh (chia buồn cùng bạn vì không còn dịp gặp để đánh sô nữa rồi); Thế Thạnh lúc nào cũng mặt lạnh đanh đanh làm ra điều quan trọng (nhưng nghe nói bây giờ cũng khó gặp Anh rồi); Hữu Thắng Bến Tre thì lúc nào cũng như làm thầy nhưng đợi lâu quá; Tuấn Ngọc tính thì nóng nảy nhưng nói thì ngắn chưa tới 1 ngang; Anh chàng Thắng ca sĩ thì hát hay mà hay xin hát; cô nàng Mỹ Anh hay hát nhưng không hát các anh nghe cũng hay ...hay …,Í Anh gì đó ơi… Anh gì đó ơi…mà cũng nổi …da gà; Nàng Chung thì không nghe nói gì nhưng lúc nào cũng chúm chím..chúm chím; không bù cho chú Long nói từ tiếng một mà không hiểu được nói gì?; Kim Thanh thì thôi khỏi nói, cười không…cười không…cũng tít mắt đã chẳng thấy đường về, làm nhiều anh cũng muốn thôi làm lớp trưởng; Quốc Anh thì thích làm lãng…nhách tử hay kè theo máy ảnh để bây giờ còn vài tấm xem cũng hay hay; Đức đen đúng là làm gương cho cánh mày râu sau này vì ngày hai buổi đưa nàng ra chợ …bán thịt heo; chú Hỏa Duy Thanh thì việc gì cũng quan trọng như ngày mai không ai còn được học nữa vậy; Duy Đạm thì í thôi lụp cha lụp chụp như việc gì cũng quan trọng lắm; Dũng “Hóc Môn” thì mắt nhắm tít ôm đàn mà hát làm mấy cô Liên, Vân… Vĩnh Phú cũng nhắm mắt mà “Hôn Móc” theo vậy; Nàng Nguyệt thì như Kiều Nguyệt Nga làm cho bao chàng hảo hán lâm trận để tìm một Lục Vân Tiên; Trọng Nhân thì người cao, râu vàng thuộc hàng quí hiếm; Đinh Văn Phong như một nhà văn cụ với cặp kính trắng; Công Toại nhà ta nhỏ con mà hay kiếm chuyện suốt ngày với Đức đen; Ngọc Cang thì cặm cuội như con ong thợ; Phú Đức nhìn quá phong trần với mái tóc dài ngoằn ngèo nhưng lại ngờ ngơ, ngệch ngệch, vui vui; Thành Lê Quang to người mà tính như trẻ nhóc; Huy tài nhỏ con mà thích làm Tam Lang hậu vệ; Quang râu thì như một chú hề vui tính; Tường cô Bích nhay cười nhưng nói thì hiểu chỉ được 50; ……
VĂN NGỌC BÍCH
Tags:
KỂ LỂ CHUYỆN XƯA
—————
ĐỘI MÚA RỐI - MINH CHÂU
—————
CỦ MÌ LUỘC - Văn Ngọc Bích
—————
Kể Lể Chuyện Xưa 2 - Văn Ngọc Bích
—————