CỦ MÌ LUỘC - Văn Ngọc Bích

2010-08-19 17:58

Trên đời này chắc không có thích thú và sung sướng nào bằng khi làm những chuyện..."khuất tất" trong bóng tối. Như ngày xưa, còn nhỏ nhưng lũ chăn trâu chúng tôi không lấy gì làm sung sướng bằng ăn củ mì nướng đào trộm được. Vậy mà khi lớn lên đi học trường Mỹ thuật tôi lại có được cảm giác sung tột cùng đó.
Ngày đó, các bạn còn nhớ cô Khôi làm phòng hành chánh không? Cô cũng ở trong khu vực ký túc xá với sinh viên gần cây Nhãn, trước nhà cô có một miếng đất trống cô tranh thủ trồng khoai mỳ. Ngày cô bắt đầu "cuốc đất trồng khoai" cũng là ngày cô gọi "quạ vô ăn chuối".
Sau đó, hàng ngày mỗi lúc đi tắm ngang có một vài người cũng tham gia một hai ca nước tưới cây cùng cô Khôi, không biết cô Khôi quan tâm chăm sóc củ của cô thế nào chứ bọn con trai thì quan tâm đến củ kỷ lắm hàng ngày hàng ngày luôn.
Gần ba tháng sau, đám khoai đã lớn cây um tùm nhưng củ hãy còn nhỏ nên không mần ăn gì được. Hãy chờ đấy.
Đến tháng thứ 4, 5 thì củ đã lớn nhưng Cô vẫn chưa đào lấy củ, còn các bạn nữ thì chỉ lấy phần lá mà thôi chứ không biết dùng củ (hoặc là không dám), thế là thời cơ đến, vào một đêm không trăng không sao 3 đặc công: MM, TV, NB bò vào nhưng khổ một nổi đám mì gần cây nhãn mà cây nhãn thì có một bóng đèn điện nên cả ba thoái lui. Sau đó MM sung phong vào lần nữa sau gần nữa tiếng trở về khu lò gốm thì chiến lợi phẩm là 5, 6 củ mỳ bằng "cùm tay" tru trú thấy mà thương. Thằng TV thì bảo nướng ăn cho nó thơm nhưng thằng NB bảo thơm thì lạy ông con ở bụi này thế là luộc. Các bạn thử hình dung ra lúc đó mà thấy nồi củ thì sướng cở nào, không cần chấm muối, đường hay "mở hành, mở nút" gì cả cứ thế mà mần cho sướng.
Vậy là một vài đêm 3 thằng lại có một đêm sung sướng mà đám khoai vẫn xanh tốt bình thường, đến một ngày trời chiều đang mát thì có một luồng gió mạnh lùa từ lò gốm xuống đám mỳ dưng nằm rạp xuống có hàng lối. Cô khôi chạy ra kiểm tra thì hởi ơi: "củ...củ mỳ của tôi đâu, củ...củ mỳ của tôi đâu? Bọn nào vào đây, kỳ này tao báo phòng Giáo vụ,báo BQLHS,...." nhưng báo gì bây giờ, biết ai lấy củ của cô đâu, bọn con trai thì phòng ở xa mà.
Vậy là cô thầm nghĩ "Chắc là tại bọn con gái phòng gần đó chúng cũng thèm củ nên bẽ củ luộc cũng nên".

KỂ LỂ CHUYỆN XƯA

2010-09-16 22:33

THAM THÌ THÂM - MINH CHÂU

Hồi đó, sinh viên đã nghèo, nhưng cũng hên là ăn học không phải đóng tiền gì cả. tuy nhiên, nghèo thì vẫn nghèo không thể nào ngóc đầu nỗi nếu như không có máu tham lam hay gian manh Nhóm của MChau gồm 4 người ăn uống chung, vì có các bạn nữ trong đó. Nên cứ hai người ăn chung một khẩu phần, để...
2010-09-16 22:12

ĐỘI MÚA RỐI - MINH CHÂU

Cũng lâu rồi, do vậy MChau không còn nhớ tên, hoặc nếu nhớ thì cũng có khi lẫn lộn người này với người khác, do vậy, mong các bạn thông cảm cho tuổi gìa mau tới, dù MChau đã cố gắng chạy nhanh hơn, nhưng cũng hổng thoát khỏi sự níu kéo của thời gian Mỹ Anh có phải là cô em gái của một cô giáo,...
2010-08-19 17:58

CỦ MÌ LUỘC - Văn Ngọc Bích

Trên đời này chắc không có thích thú và sung sướng nào bằng khi làm những chuyện..."khuất tất" trong bóng tối. Như ngày xưa, còn nhỏ nhưng lũ chăn trâu chúng tôi không lấy gì làm sung sướng bằng ăn củ mì nướng đào trộm được. Vậy mà khi lớn lên đi học trường Mỹ thuật tôi lại có được cảm giác...
2010-08-16 12:43

Kể Lể Chuyện Xưa 2 - Văn Ngọc Bích

Gần 1/4 thế kỷ không thường xuyên liên lạc với nhau nhưng “bổng dưng” trong 1 tháng có quá nhiều thay đổi trong mối liên hệ của chúng ta, những người bạn một thời “bao cấp” ấy. Ngày đó, chúng ta có quá nhiều mơ ước nhưng quá “trẻ người non dạ” nên bây chừ nhiều người cũng có một vài đứa con mà...
2010-08-16 12:41

Kể Lể Chuyện Xưa 1 - Văn Ngọc Bích

VẬY LÀ ¼ THẾ KỶ ĐÃ TRÔI QUA KỂ TỪ KHI TÔI VÀ CÁC BẠN KHÓA 7 VÀO TRƯỜNG MỸ THUẬT TRANG TRÍ ĐỒNG NAI (1985). QUA CHỪNG ẤY NĂM NHƯNG RẤT NHIỀU CHUYỆN CHÚNG TA KHÔNG THỂ NÀO QUÊN ĐƯỢC TỪ CHUYỆN HỌC, CHUYỆN ĂN Ở KÝ TÚC XÁ, CHUYỆN NƯỚC NÔI TẮM GIẶT CHO ĐẾN NHỮNG CHUYỆN TẦM PHÀO, TÀU LAU BẮT XẾ MÀ CHỈ CÓ...

TÌM TRONG TRANG